Bài viết này chỉ dành cho những người làm cha, làm mẹ và làm con!




Dành cho những ông bố bà mẹ đã và đang bỏ mặc con cái mình. Hãy luôn nhớ, ngay từ khi sinh ra, đối với mọi đứa trẻ, bố mẹ là tất cả những gì chúng có trên thế gian này.


Dành cho những đứa con, hãy luôn nhớ, cuộc sống này, là do bố mẹ ban tặng, dù bố mẹ đúng hay sai, nhưng không ai khác, chính bố mẹ, đã là người mang bạn tới cuộc đời này. 


Bố mẹ thì nên dành những gì tốt nhất cho con cái. Không chỉ là niềm hy vọng áp đặt. Mà chính là tình yêu thương chân thành. Đừng bao giờ để con cái mình phải cảm thấy cô đơn khi vẫn còn có bố mẹ bên cạnh. Xã hội ngoài kia, khác máu tanh lòng, ai cũng có thể thay lòng đổi dạ, ai cũng vì bản thân. Nếu ngay cả máu mủ ruột già, cũng chỉ ích kỷ bo bo sống cho “hạnh phúc” của riêng mình, thì những đứa con bị vứt bỏ, sẽ thương tổn đến nhường nào? Không muốn con cái mình hỗn hào, hãy cho nó thấy tình yêu thương là thế nào? Con người, về căn bản, đều có nhân tính. Đến con thú, khi được yêu thương, còn biết ơn, biết nghĩa. Huống chi con người? Phàm những kẻ nhân tính không còn, thì không phải là người, không cần áp dụng đạo lý hiếu nghĩa, nhân từ này.


Đừng bao giờ xem phim nhiều quá mà ảo tưởng rằng đánh đập, chửi bới con là yêu thương. Rời xa, bỏ mặc con là bảo vệ. Hãy nghĩ đơn thuần thôi, chẳng đòn roi nào tạo nên tình yêu bất tử, chẳng xa cách nào mang lại một chỗ dựa an toàn.


Người ngoài có thể cảm thông cho chúng ta vì yêu thương sai cách, vì yêu thương mù quáng, mà hành động sai lầm. Nhưng chúng ta mỗi ngày hãy tự nhìn, tự vấn, tự soi rọi lương tâm mình, một cách công bình nhất!


Khi bạn còn nhỏ, bạn được bố mẹ chăm sóc yêu thương. Bố mẹ bạn nghèo, cũng không để cho bạn đói. Sau này, bạn là bố là mẹ, đối với con cái mình, cũng là mong như vậy. Làm cha mẹ, thì cố gắng cho con cái trong hết phạm vi mình có thể, chẳng có gì đáng để kể công? Cũng như vậy, con cái chăm sóc cha mẹ là điều hiển nhiên, không có gì để khoe khoang, tự mãn.


Người dưng, đối xử với nhau tệ bạc, cướp của nhau miếng cơm, âu cũng vì sinh tồn, có gì đáng trách? Trách trăm ngàn lần thì cũng không bằng trách người trong nhà mà tệ bạc với nhau.


Con giành ăn với cha mẹ là bất hiếu. Còn, cha mẹ mà sung sướng bội phần để con đói khổ, thì ắt hẳn bất nhân. Vậy nên, làm con có đạo làm con, làm cha làm mẹ cũng có đạo làm phụ mẫu. Chữ “nhân”, chữ “hiếu” là điều, đã sống trên đời không thể thiếu!


0 comments: